Tên tạm dịch: Tằm ăn rỗi (Từng Bước Xâm Chiếm).
Tác giả: Tiểu Yêu Tử.
Thể loại: R18, hắc ám, vặn vẹo biến thái, trọng khẩu vị, đoản ngắn, ngược luyến tình thâm, huyền nghi, bí ẩn, kinh dị, biên duyến luyến ca.
Editor: ♪ Đậu ♪
Anh yêu em.
Đêm 40.
Mệnh lệnh của người đồng hóa, đối với người bị đồng hóa, là tuyệt đối.
Cả người Tiếu Thanh chấn động, tim đột nhiên nhảy lên đập mấy lần, đại não co giật, tư duy tựa hồ cũng đã đứt gãy. Từ từ, cơn đói bụng cồn cào như thác lũ dâng lên trong người cậu, rất nhanh nhấn chìm cả người Tiếu Thanh.
Bất tri bất giác, xung quanh cậu xuất hiện rất nhiều rất nhiều người, những người đó, đều là cậu!
Cậu năm 5 tuổi, năm 6 tuổi, năm 10 tuổi, năm 12 tuổi, năm 20 tuổi, năm 30 tuổi,… Giọng nói của mấy người ấy quanh quẩn bên tai cậu, không ngừng gào khóc, không ngừng rống lên, không ngừng hoan hô…
— ô ô ô anh hai bị sao vậy? Sao anh hai bất động rồi?
— Mùi vị thơm quá!
— Anh hai có phải sắp chết rồi không?
— Không cho phép ăn anh hai của tôi!
— Thắng tuyệt đối rồi! Không những không bị ăn, mà còn ăn ngược lại người đồng hóa!
— Mùi vị của anh hai thơm quá!
— Tất cả là do mày! Sao mày có thể…
— Nhưng đói quá, đói quá! Anh hai… Xin lỗi!
— Ăn hắn!
— Mày có biết mùi vị của hắn thơm ngon thế nào không! Mày có biết mày muốn được ăn hắn đến thế nào không!
— Ăn anh ta!
— Là anh ta kêu mày làm vậy, là anh ta sai!
— Ăn hắn!!
— Để anh ta hợp làm một với mày, đây là nguyện vọng của anh ta cơ mà!
— Ăn hắn!!!
— Lẽ nào đây không phải là nguyện vọng của mày sao?!
— Ăn hắn!!!!
Tiếu Thanh nắm chặt con dao, nhào tới.
Da thịt của anh hai, thật mềm… Tuy đã bị đục mấy lỗ đỏ rồi… Nhưng vẫn mềm mại lắm…
A, máu của anh ấy, thật sự rất thơm… So với bất kì đồ uống nào trên đời này… Đều ngon hơn rất nhiều…
Máu từ cổ họng anh ấy phun ra ngoài… Như suối phun ấy… Đẹp ghê…
Ừng ực ừng ực ừng ực ừng ực…
Ngọt như vậy, đặc như vậy, quá tuyệt vời…
Trời ạ, đây chính là tim của anh ấy sao?
Vẫn còn đang đập kìa…
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
Bị chọc thủng một lỗ mất rồi… Thật đáng tiếc…
Nhưng vẫn rất mềm dẻo…. Rất mềm dẻo…
Ực…
Ngon quá!
Đây là xương tay của anh ấy sao, nhìn thật đẹp mắt…
Chóp chép chóp chép….
Thịt vụn dính trên xương cũng không tệ…
Nhồm nhoàm nhồm nhoàm…
Muốn nhai nát mỗi một khúc xương, muốn liếm sạch mỗi một giọt máu…
Ực ực…
Trong khoảnh khắc nuốt chúng xuống yết hầu, cảm giác mới dễ chịu làm sao…
A… Cứ như vậy ăn hết sao? Thật không nỡ…
Nhưng mà… Đói quá… Đói quá đi mất!!
Không chịu nổi…
Không nhịn được…
Đều… Ăn sạch cả đi!
Ăn sạch toàn bộ đi!
…
Ai đó?
Nhưng…
Thật kỳ quái…
Thật sự rất kỳ quái!
Rõ ràng ăn ngon như vậy mà…
Ăn ngon đến thế mà…
Nhưng tại sao…
Tại sao luôn có thứ chất lỏng kỳ lạ chảy ra từ trong mắt mình?
Quá đáng ghét, làm hại cậu không thấy rõ gì cả, không biết đã ăn đến chỗ nào rồi…
À… Loại chất lỏng này, là nước mắt sao?
Thì ra mình đang khóc sao?
Nhưng tại sao?
Tại sao lại khóc?
Tại sao lại phải khóc??
Rõ ràng… Ăn ngon đến vậy…
Đêm 41.
Ngày 25 tháng 1, 2 giờ chiều:
“Theo tin tức thu thập được, khoảng 9 giờ sáng nay, ở nhà số 23 đường Liễu Lâm đột nhiên vang lên ba phát súng, người dân xung quanh lập tức báo cho chính quyền. Sau khi cảnh sát đến, thì chứng kiến một cảnh tượng cực kì tàn nhẫn và đẫm máu. Khắp căn nhà bừa bộn, có một thi thể của chàng trai đặt tại cửa sổ sát đất, trên người chỉ còn sót lại những mảnh xương vụn, xương sọ đã biến mất, cảnh sát nghi ngờ ngôi nhà đã bị dã thú tấn công.”
Ngày 26 tháng 1:
“Nhà trên đường Liễu Lâm có khả năng đang cất giấu một trọng án! Cảnh sát trong lúc vô tình đi xuống căn phòng dưới tầng hầm, thì phát hiện bên dưới có ba tầng, như một mê cung, diện tích lên đến khoảng 400 mét!”
Ngày 30 tháng 1:
“Đây là một vụ trọng án kinh thế hãi tục! Cảnh sát cử hai chi đội lục soát dưới tầng hầm của căn nhà, đã phát hiện được 108 bộ hài cốt. Hài cốt được tìm thấy đa phần chỉ còn lại khung xương, có cái bị vùi dưới cát, có cái bị để trong ngăn tủ. Đêm nay, sẽ tiến hành giám định DNA, có thể, vụ trọng án này có liên quan đến những vụ mất tích gần đây.”
Từ đó, những tin tức liên quan đến căn nhà trên đường Liễu Lâm đều được lên tít đầu, bất kể là blog, hay Sina, báo chí, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những tin tức liên quan đến vụ án này.
Ngày 31 tháng 1:
“Căn nhà trên đường Liễu Lâm tại sao lại cất giấu nhiều hài cốt như vậy? Động cơ cho hành động biến thái điên cuồng giết người này là gì? Theo báo cáo, cảnh sát ở lầu hai tầng hầm đã phát hiện được một phòng thí nghiệm loại lớn, trong đó có vô số tư liệu cùng tiêu bản của cuộc thí nghiệm. Mà đáp án, nằm ngay trên quyển ghi chép thí nghiệm. Người cha của Tiếu gia, tên Tiếu Lương, có một đôi sinh đôi, khó tưởng tượng nổi, ông ta thế nhưng lại lấy một trong hai đứa con ra làm thí nghiệm, thời gian thí nghiệm là 5 năm…. Thí nghiệm này tàn ác không kém gì thí nghiệm của Đức Quốc xã (*)! Đứa trẻ đáng yêu này phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn cùng dằn vặt, gien của em ấy bị hòa cùng gien của các loài động vật, cuối cùng, lại biến thành một con quái vật người không ra người, thú không ra thú! Thiên lý ở đâu?! Người cha như vậy nên bị băm thây thành ngàn mảnh!”
“Theo báo cáo, Tiếu gia có một đôi sinh đôi, là Tiếu Triệt và Tiếu Thanh. Thông qua điều tra, Tiếu Triệt là anh, còn Tiếu Thanh là em. Đứa trẻ bị làm thí nghiệm, là Tiếu Thanh. Cha mẹ táng tận lương tâm vì phòng ngừa bị nghi ngờ, bọn họ thậm chí vào năm 1999 còn tổ chức một lễ tang nhỏ, làm cho mọi người đều nghĩ đứa trẻ ấy đã chết yểu.”
“Một người nặc danh tuồn tin cho phóng viên biết, ông ta từng là thám tử tư do đứa con trong Tiếu gia thuê, ông đã cung cấp một số đầu mối tương đối hữu dụng. Liên quan đến bối cảnh của Tiếu gia, căn phòng bí mật dưới tầng hầm, hữu dụng nhất, chính là người đàn ông này nói đã từng tận mắt nhìn thấy quái vật dưới tầng hầm!”
“Dựa theo bằng chứng, người bị thí nghiệm được kết hợp hoàn mỹ với gien của loài nhện đỏ, tập tính tương tự với loài nhện, hình dạng quái thai, chỉ muốn ăn thịt người!”
“Qua xác định DNA, người chết ở trước cửa sổ sát đất, là một trong hai anh em sinh đôi. Nhưng bởi vì là sinh đôi cùng trứng, nên DNA của Tiếu Thanh và Tiếu Triệt tương đồng, không thể nhận dạng được người chết đến cùng là người anh hay người em.”
Ngày mùng 3 tháng 2:
“Bản ghi chép toàn bộ quá trình thí nghiệm của Tiếu Lương, bao gồm cả làm sao để cấy gien của loài nhện vào cơ thể đứa trẻ, làm sao cải tạo đứa trẻ, cuối cùng có nhắc đến một thuật ngữ: Đồng hóa, nuốt chửng, điều đáng nói chính là, ở phần cuối của thí nghiệm, có đưa ra kết quả, gọi là ‘Thuốc giải’. Ông ta viết, chỉ cần ăn thịt “Người đồng hóa”, thì có thể giải độc, thoát khỏi nguyền rủa, trở thành người thường khỏe mạnh. Các chuyên gia hoài nghi, khả năng Tiếu Lương đã sát hại Tiếu Thanh để ăn thịt để thoát khỏi ‘Gia tộc nguyền rủa’. “
Ngày mùng 4 tháng 2:
“Đã tìm thấy thi thể của Tiếu Lương cùng Tiếu Tử Di, chết vô cùng thảm thương. Thời gian tử vong vào khoảng tháng 11 năm ngoái. Như vậy có thể suy đoán, bọn họ không phải là tác giả của bộ hài cốt trước cửa sổ sát đất kia.”
“Thật bi thảm. Tiếu gia gia tộc giống như bị nguyền rủa vậy, mỗi một đời đều kết thúc hết sức bi kịch. Bây giờ, chỉ còn sót lại gia đình này. Nếu như ngay cả con trai của họ cũng chết, như vậy gia tộc Tiếu gia sẽ biến mất khỏi cõi đời này.”
“Đôi anh em sinh đôi, chết đi một người, vậy còn một người khác. Đã đi nơi nào rồi cơ chứ? Cũng bỏ mạng rồi sao? Ngoại trừ những chuyện này ra, phần đầu của bộ hài cốt chỗ cửa sổ, đã biến đâu mất rồi?”
…
Đúng vậy.
Tiếu Thanh, đi nơi nào?
Đầu của Tiếu Triệt, biến đâu mất rồi?
============================================
(*) Thí nghiệm của Đức Quân xã: Lấy nội tạng mà không dùng thuốc mê hay tiêm vi khuẩn gây nhiễm trùng miệng và bộ phận sinh dục là thí nghiệm mà bác sĩ Đức Quốc xã thực hiện trên những đứa trẻ sinh đôi vô tội. – Link cho bạn muốn tìm hiểu. Đây được xem là một trong những thí nghiệm tàn ác của nhân loại. Có vẻ Tiểu Yêu Tử đã lấy tư liệu từ cuộc thí nghiệm này.
Đêm 42.
Ngày 25 tháng 1, 10 giờ sáng.
Tuyết ngừng, bầu trời thanh mát.
Có một chiếc xe đậu ở dưới gara, Tiếu Thanh im lặng lái nó đi.
Gió nhẹ từ ngoài cửa sổ ùa vào, người bên cạnh ôm gối ngồi trên ghế, mái tóc trắng mềm mại nhẹ nhàng tung bay.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua từng ngõ phố lớn nhỏ, xuyên qua từng ngọn cây, loang lổ rọi lên người hắn. Trong tay hắn, đang cầm tập truyện tranh cổ tích dày nặng kia.
Miệng hắn khẽ vang lên tiếng cười nhỏ, thích ý lật đến tờ cuối cùng, giọng nói nhu hòa: “Kết cục của truyện cổ tích, có xem qua chưa?”
“Rồi.”
“Thích không?”
“…”
“Lại kể lại cho em nghe nhé?”
“…”
“… Ngồi không cũng chán, anh chịu kể lại?”
“Ừa.”
Tiếu Triệt nở nụ cười, giọng nói như nước mùa xuân chảy nhẹ nhàng khoan khoái, đong đầy cảm giác hạnh phúc: “Tiểu Bạch Hùng không thể nào tiếp nhận nổi chuyện Tiểu Hắc Hùng đã quên mình, nó rất rất đau lòng, nó không biết phải làm thế nào thì mới có thể ở cùng Tiểu Hắc Hùng, phải làm thế nào thì mới thực hiện được nguyện vọng của mình. Rồi bỗng nhiên, nó nhanh trí nghĩ ra, nuốt chửng vào người rồi chẳng phải sẽ không tách rời sao? Mỗi khi nó ăn một sinh vật tươi sống nào đó, bất kể là sói xám lớn, hay là xà tinh, hoàng tử Ếch, chóp chép chóp chép, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, ừng ực ừng ực, mỗi khi nó cắn nát chúng nó trong miệng, nuốt xuống yết hầu thì, nó đều vĩnh viễn có bọn chúng trong người, vĩnh viễn ở cùng chúng nó hay sao!”
“Cho nên Tiểu Bạch Hùng bắt đầu chờ đợi, bắt đầu lên kế hoạch. Nó bỏ ra một quãng thời gian thật dài, rốt cục cũng sắp thực hiện được nguyện vọng của mình. Thế nhưng, nó hối hận rồi. Quả nhiên, nó vẫn thích nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Hắc Hùng tươi cười, dáng vẻ Tiểu Hắc Hùng tìm hỏi quà sinh nhật cho nó, dáng vẻ Tiểu Hắc Hùng chạy trốn trong vườn hoa hồng, dáng vẻ Tiểu Hắc Hùng khỏe mạnh nghịch ngợm, dáng vẻ Tiểu Hắc Hùng nói lời yêu thương với nó hơn.”
“Tiểu Bạch Hùng biết, chính bản thân nó là thuốc giải, nên nó quyết định dùng chính nó để cứu vớt cho Tiểu Hắc Hùng. Mỗi ngày, nó cho Tiểu Hắc Hùng ăn một chút thịt của nó, Tiểu Hắc Hùng dần dần trở lại với hình dáng tràn ngập sức sống như trước, hoạt bát đáng yêu như ngày nào. Sau đó, Tiểu Hắc Hùng và Tiểu Bạch Hùng cùng nhau nghiên cứu ra loại thuốc giải mới. Tuy Tiểu Bạch Hùng vẫn sợ ánh mặt trời như cũ, nhưng ít nhất huyết nhục sẽ không bị đốt thành tro. Cuối cùng, Tiểu Bạch Hùng tha thứ cho Tiểu Hắc Hùng, Tiểu Hắc Hùng cũng tha thứ cho Tiểu Bạch Hùng, bọn nó lái một chiếc xe nhỏ cùng nhau đi du ngoạn, ngắm cảnh, bọn nó rốt cục cũng có thể sống cùng nhau, mãi mãi cũng không tách rời, mãi mãi hạnh phúc, mãi mãi sinh sống êm đềm.”
Tiếu Triệt đóng truyện lại: “Thích không?”
“… Ừm.”
“Mà nói, chúng ta định đi đâu tiếp đây?”
“Đi tìm bạn của tôi trước.”
“À, chính là cái người, ờm, gọi là Sáo Sáo ấy hả?”
“Ừa.”
“Tìm hắn làm gì?”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt?”
“Bởi vì chúng ta còn phải đi du lịch mà.”
“Ôi, thật không?!”
“Ừa.”
Không lâu sau, dưới khu nhà trọ.
Thời điểm Sáo Sáo nhìn thấy Tiếu Thanh, mắt hắn trợn to lên: “Thằng quỷ này! Giờ mới chịu ló mặt ra đó à?! Anh còn tưởng chú mày bốc hơi khỏi Trái Đất này rồi chứ? Sao lâu nay không đến trường? Sắp thi cuối kỳ rồi đó biết không?”
Tiếu Thanh ngồi trong xe, mở cửa kính lên cười: “Làm anh lo rồi.”
“Hừ, còn biết xấu hổ cơ đấy! Mà thằng quỷ này, gan cũng lớn đấy, nghênh ngang lái xe đi như vậy, bị mấy chú áo vàng bắt thì sao?”
“Không sao.”
“Chờ đã, anh ngửi thấy mùi lạ… Ây… Cổ chú bị sao đấy? Chảy máu à?! Sao ngay cả trên quần áo cùng toàn là…”
“Không có gì, thuốc màu thôi.”
“Thuốc màu?! Không giống lắm… Chú mày ra đây cho anh!”
Tiếu Thanh cúi thấp đầu xuống, mái tóc đen hơi dài che khuất mặt cậu, cậu mím mím đôi môi xanh nhợt: “Tôi tới đây là để nói lời từ biệt với anh.”
“Nói lời từ biệt??”
“Tôi muốn đi du lịch.”
“Du lịch?? Cùng ai?”
“Cùng anh hai tôi.”
“Anh trai? Ở đâu?”
Tiếu Thanh hiếm thấy nở nụ cười tươi, khóe miệng cậu cong cong: “Ngồi ngay cạnh tôi đây này. Trước đây anh ấy không hay đi ra ngoài, cho nên nhìn thấy người lạ sẽ hơi ngại. Haha, ban nãy còn nói chuyện liên tục, bây giờ lại chỉ biết trốn trong góc không nói tiếng nào, thật dễ thương.”
“Tiếu Triệt… Chú…”
“Anh hai tôi mới gọi là Tiếu Triệt, còn tôi là Tiếu Thanh.”
“Cái gì?”
“Tôi phải đi rồi. Tạm biệt.”
Nói xong, Tiếu Thanh đã khởi động xe.
Sáo Sáo ngây người, lớn tiếng gọi: “Đừng đi chứ! Đã xảy ra chuyện gì?? Tiếu Triệt chú…”
Cửa kính xe chậm rãi đóng lại, xe chạy ra bên ngoài, Sáo Sáo đuổi theo, dùng sức gõ cửa kính: “Vậy lúc nào chú mày về???”
Nhưng Tiếu Thanh không hề trả lời.
Chiếc xe màu xanh sẫm nhanh chóng rời khỏi tầm nhìn của Sáo Sáo.
Mà sau lưng Sáo Sáo đã đổ mồ hôi lạnh.
Bởi vì, ban nãy Tiếu Triệt có nói anh trai nó đang ngồi cạnh. Tuy Sáo Sáo không biết trong xe có trang bị cái gì không, nhưng hắn nhìn thấy rất rõ, bên trong, chỉ có mỗi Tiếu Triệt, toàn thân đầy máu.
Xe băng qua từng con phố to nhỏ, chạy qua từng cây cầu, rời khỏi thành thị phồn hoa, giống như chú chim nhỏ bay lượn trên con đường vùng ngoại thành, lại vượt qua một thành phố.
Cảnh tương như vậy, thật quen thuộc.
Khi bọn họ còn nhỏ, cũng giống như vậy.
Lúc cậu đau lòng, lúc cậu gào khóc, anh hai đều sẽ nắm lấy tay cậu, chạy trốn qua các ngóc ngách, băng qua đám người, chạy ra quảng trường đông đúc, lướt qua dòng suối nhỏ, xuyên qua rừng cây… Mãi đến khi, mãi đến khi có thể phóng tầm mắt nhìn mặt trời đỏ rực, hoặc là, yên tĩnh ngủ giữa bốn bề xanh lục.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng có thể tới một thế giới kỳ diệu như vậy.
Rõ ràng có một số chỗ tuyết rơi dày đặc, mà ở chỗ này, tuyết đã tan hết rồi. Từng nhành cỏ lung lay trong gió, những đóa hoa dại không biết tên bung nở. Một rừng hoa đón xuân màu vàng dập dờn theo gió, chúng nó không bằng mai vàng ngông ngênh, không bằng hoa hồng, phù dung mỹ lệ yêu kiều, nhưng mỗi khi chúng nó xuất hiện, thì người ta liên biết mùa xuân đã sắp ghé thăm.
Tiếu Thanh ôm anh trai xuống xe, cất bước trên đồng cỏ ẩm ướt.
Đóa hoa mềm mại cạnh họ liền xòe nở, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.
Tiếu Thanh đặt Tiếu Triệt trên cỏ, chính mình cũng nằm xuống cạnh anh.
Tới gần chạng vạng, mây trên trời đều đã nhuộm đỏ, ánh nắng hoe đỏ chiếu xuống. Thời khắc gió nhẹ thổi tới, những đóa hoa đón xuân bay lượn dập dìu, như những tiểu tinh linh ngồi trên những chiếc thuyền trôi lượn lờ.
“Chúng ta, vẫn sẽ đi du lịch chứ?” Tiếu Triệt hỏi.
“… Ừa.”
“… Tôi thấy, hay là em quay về đi, sẽ tốt hơn đó.”
“Tại sao?”
“Em biết mà, tôi đã…”
“Cứ như này đi, rất tốt rồi.”
Tiếu Triệt đột nhiên nở nụ cười, cười đến dịu dàng, giống như dáng vẻ khi Tiếu Thanh lúc nhỏ đến hỏi hắn đề toán vậy: “Dầu cũng không còn, làm sao bây giờ?”
“Thì đổ thêm dầu thôi.”
“Xe hư thì sao?”
“Vậy đi bộ.”
“Nhưng tôi không thể đi được nữa rồi.”
“Tôi cõng anh.”
“Không có tiền, phải làm sao?”
“Tất có biện pháp?”
“Bị cảnh sát bắt được?”
“Tôi sẽ trốn.”
“Nếu như tôi, biến mất rồi –“
Tiếu Triệt còn chưa nói xong, Tiếu Thanh đã dùng ngón tay đè lên miệng anh.
Xúc cảm lạnh lẽo, cứng ngắc như tảng đá không sự sống.
Ngón tay Tiếu Thanh dần dần trượt xuống hàm dưới đẹp đẽ của anh, lướt qua gò má cứng ngắc, hõm sâu, rồi nơi hốc mắc không còn gì cùng vị trí mũi trống không của Tiếu Triệt. Hai mắt Tiếu Thanh đen kịt, cũng không biết được cậu đang suy nghĩ điều gì.
Tựa hồ như muốn đánh vỡ không gian tĩnh mịch, Tiếu Triệt đột nhiên nói: “Tôi học được rồi.”
Tiếu Thanh một bên miêu tả đường nét của anh, một bên hỏi: “Học gì?”
“Viết chữ.” Tiếu Triệt nở nụ cười, “Tôi vẫn đang luyên tập.”
Tiếu Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Tôi biết rồi.”
Đúng, cậu biết rồi.
Tiếu Triệt luôn đem máy tính để bên người, chờ đến khi cậu ngủ, hắn sẽ lấy máy tính ra để tập viết chữ.
“Tôi cũng có thể giống như những người bạn của em, dùng máy tính để trò chuyện với em.”
“Ừa.”
“Tôi có thể giống như bạn của em, cùng em chụp ảnh.”
“Ừa.”
“Tôi yêu em.”
“… Em biết.”
“Tôi muốn đi cùng với em.”
“Em biết.”
“Tôi yêu em.”
“Em biết.”
“Anh yêu em.”
“Em biết!!”
Tiếu Triệt ngừng một lúc, nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn em, Tiếu Thanh, em còn hận anh không?”
Tiếu Thanh nắm tay lại, nằm ngửa ra.
Vào giờ phút này, vầng thái dương đã lặn xuống được hơn nửa tiếng, gió nhẹ vẫn ấm áp.
Đến một lúc lâu sau, cậu mới lắc đầu.
Tiếu Triệt tựa hồ rất vui vẻ, lại hỏi: “Vậy em… có yêu anh không?”
Tiếu Thanh nhìn mặt trời đang dần dần khuất đi, hai mắt có chút mờ mịt: “Không biết.”
“Vậy à.”
Tiếu Triệt cũng không thương tâm, anh chỉ nằm xuống cạnh cậu.
Gió khẽ thổi qua tóc hai người, vỗ vỗ quần áo của bọn họ.
Anh nhẹ nắm chặt tay Tiếu Thanh, mười ngón tay giao hòa khăng khít.
Anh lại hỏi: “Vậy bây giờ, Tiểu Bạch Hùng cùng Tiểu Hắc Hùng, có phải rốt cục cũng sống cùng nhau rồi không?”
Lần này, Tiếu Thanh không chút do dự, cậu cong khóe môi lên, nhỏ giọng nói: “Ừa, cuối cùng cũng được sống cùng nhau.”
“Quá tốt rồi!”
“Đúng vậy, quá tốt rồi!”
— The End —
⌈ Lời cuối sách: ⌉
Có lẽ cứ xem như là một kết cục mở đi. Cá nhân tôi cảm thấy kết cục như vậy, đối với bọn họ mà nói, mới là đẹp nhất.
Vẫn luôn muốn viết ra một câu chuyện tàn khốc, nhưng mỹ lệ. Tôi cũng khá thích nhân vật như Tiếu Triệt, hắn rõ ràng biến thái như vậy, nhưng cũng rất đáng thương. Hắn sống trong chính câu chuyện cổ tích của mình, dùng hết thảy những gì mình có để thực hiện nguyện vọng của bản thân. Khoảnh khắc hắn chết ấy, có thể hắn thật sự đã rất tuyệt vọng rồi, bị người em trai mình luôn yêu thương làm cho triệt để tuyệt vọng; nhưng hắn có lẽ cũng rất thỏa mãn, bởi vì hắn thật sự, thật sự có thể thực hiện được nguyện vọng của bản thân.
Còn Tiếu Thanh, tuy rằng con tim đập thịch thịch vì Tiếu Triệt đã dập tắt trong những ngày tháng dằn vặt kia, tuy đến cuối cùng, cậu tựa hồ cũng không xác định được tình cảm của mình dành cho anh trai. Thế nhưng, cậu cũng đã điên cuồng mà ôm đầu của anh trai, một mình đi thực hiện nguyện vọng của anh ấy (lái xe đến đồng cỏ ngắm thiên nhiên, nhìn mặt trời lặn), giọng nói không ngừng quấy rầy trong đầu cũng là do Tiếu Thanh tạo ra (Tiếu Thanh sớm đã có dấu hiệu của bệnh tâm thần), tự hình thành ra một huyễn ảnh mới tinh của anh trai, trò chuyện thân mật với anh ấy… Tình cảm của Tiếu Thanh dành cho Tiếu Triệt đến cùng là thế nào, chắc cũng không cần phải nói rõ đâu nhỉ. Còn chuyện Tiếu Thanh cuối cùng sẽ chết hay sống tiếp, đây là chuyện khá mơ hồ, có thể cậu sẽ vĩnh viễn đi ngắm phong cảnh như vậy, nhưng cũng có thể, ngay trên đồi cỏ ấy, cậu lựa chọn cái chết, ai mà biết được. Nhưng bất luận thế nào, nguyện vọng cũng đã thực hiện được rồi. Bất kể là của anh trai, hay là của chính cậu.
Lần đầu tiên tôi nghĩ về đoản này chắc khoảng 1 năm trước hoặc đầu năm ngoái. Khi đó thật ra chỉ định viết threesomes (3P) mà thôi, tình tiết nghĩ ra cũng chỉ lẻ tẻ vụn vặt. Nhưng năm ngoái, khoảng tháng 10 đột nhiên nhiều linh cảm thoáng qua nên tôi ghi nhớ, mãi đến tận bây giờ mới có thể viết ra chúng. Cá nhân tôi thật sự khá là thích bộ truyện này.
Cảm ơn các bạn vẫn luôn theo dõi đến đây, lời tạm biệt thật khó nói.
Hẹn gặp lại lần sau!
2015. 02. 12.
♪ Lời của Đậu ♪ :
3 chương này đã ngốn của mình bao nhiêu nước mắt rồi, thậm chí còn đau lòng hơn cả “Người Điên”, vì ít nhất Diệp Tử với Thỏ còn có chút le lói nào đó, còn có thể đến cạnh nhau. Chứ ở đây, khúc cuối cũng chỉ là hình ảnh Tiếu Thanh bê đầu của Tiếu Triệt để trên xe, tự phân ra hình ảnh của Tiếu Triệt rồi tự trò chuyện, một mình bê đầu Tiếu Triệt đến đồng cỏ. Nghĩ thế nào cũng thấy đau lòng không chịu được. Nhưng cảnh làm mình đau lòng nhất, là cảnh “Tiếu Triệt” cười khoe mình vẫn đang luyện tập viết chữ. Nó hé lộ cho chúng ta biết, trong những ngày tháng ấy, Tiếu Triệt đã nỗ lực thế nào để có thể bày tỏ tình cảm với Tiếu Thanh, nỗ lực thế nào để có thể trở thành “con người” đúng nghĩa, để có thể chat, chụp ảnh cùng cậu như bạn bè của cậu “Tiếu Triệt luôn đem máy tính để bên người, chờ đến khi cậu ngủ, hắn sẽ lấy máy tính ra để tập viết chữ.”
Dẫu sao cũng kết thúc rồi, cảm ơn các bạn, đặc biệt là Thiệu cưng, Súp Đậu Phụng thân yêu, hanseyoung luôn nhanh chân có mặt khi mình vừa đăng, và cả những reader thầm lặng đã luôn ủng hộ mình trong suốt thời gian qua <3.
2016. 12. 29 – 2017. 02. 10.